Chủ Nhật, 20 tháng 9, 2015

NGƯỜI ĐÃ VỀ NƠI ẤY BÌNH YÊN

Người đã về nơi ấy bình yên
Rũ sạch lo âu với muộn phiền
Thôi nhé, từ đây xa em nhé
Đôi mình đâu phải mối lương duyên!

Người đã về nơi ấy bình yên
Tháng ngày vui thú cảnh điền viên
Suối reo róc rách trong nhà chảy
Thấp thoáng ngoài hiên dáng vợ hiền!

Người đã về nơi ấy bình yên
Chẳng thương, chẳng nhớ ánh trăng nghiêng
Trăng buồn soi bóng bên hồ lạnh
Liễu rủ hàng mi giấc mộng tuyền!

  NGƯỜI ĐÃ VỀ NƠI ẤY BÌNH YÊN!






Thứ Tư, 16 tháng 9, 2015

MÙA THU VỀ QUA ĐÂY

Mùa thu đã về qua đây
Sương mù giăng đầy trước ngõ
Hoa Sữa trên cành nở rộ
Mùi hương thoang thoảng đâu đây.

Mùa thu đã về qua đây
Em một mình đi trên phố
Nhớ anh hò hẹn một thuở
Ngày xưa hạnh phúc vui vầy!

Mùa thu đã về qua đây
Gió đùa làm mắt em cay
Heo may hong khô kỷ niệm
Em cất giữ trong tim này!

Mùa thu đã về qua đây
Em chờ anh mãi tháng ngày
Bâng khuâng nhớ vòng tay ấm
Tóc buồn buông xõa vai gầy!

Mùa thu đã về qua đây
Chim trời vẫn sải cánh bay
Chim đi tìm miền đất mới
Chim có trở lại nơi đây?!


Thứ Sáu, 4 tháng 9, 2015

TÔI CHẲNG NÊN YÊU?!

Tôi biết rằng tôi chẳng nên yêu
Bởi cái xuân xanh đã xế chiều
Bởi biết rằng yêu là đau khổ
Vậy mà tôi vẫn cứ muốn yêu!

Tôi biết rằng tôi chẳng nên yêu
Người đã cho tôi vỡ bao điều
Những tưởng tình yêu đầy kỳ diệu
Yêu mà sao cứ thấy cô liêu!

Tôi biết rằng tôi chẳng nên yêu
Ước mơ chi nữa hỡi cánh diều
Bữa ngày lên cao nhờ gió lộng
Diều đứt dây rồi, rơi sông... tiêu!

TÔI BIẾT RẰNG TÔI CHẲNG NÊN YÊU!


Thứ Hai, 6 tháng 4, 2015

BÉ CON

Mấy mươi năm chửa thành người
Gương mặt vẫn ánh nét cười ngây thơ.
Ra đường ngẩn ngẩn ngơ ngơ
Nghe người đời " hát " mơ mơ màng màng.
Nhìn hòn son thắm ngỡ vàng
Nghe lời mật ngọt tưởng chàng yêu ta,
Ngờ đâu chỉ nhận xót xa
Ngờ đâu chỉ nhận cùng là đớn đau
Bao năm chẳng dứt cơn sầu
Nỗi buồn tê tái khắc sâu trong lòng
Tình! tình! sắc, sắc - không, không!
Tình bay theo theo gió trông mong điều gì
Đành thôi, lỡ bước xuân thì
Tuổi trôi đi mất, lấp gì cho... vơi?!



...Phải chăng ta mãi chỉ là " bé con "?!
Khi xưa cứ nghĩ đời tròn
Nên giờ trong miệng... bồ hòn... đỡ cay!!!

Thứ Hai, 23 tháng 3, 2015

RÉT LẠI VỀ

Rét lại về!

Ai ai cũng mặc áo ngắn tay ra đường vì một chút oi bức của hơi hướng mùa hè nhưng rét lại về!
Dường như mọi người đều ngại khoác lên mình chiếc áo của mùa đông. Vì khi đã qua thời gian rét đại hàn thì  mọi người đã giặt hết áo rét để cất đi rồi.
Tôi chọn cho mình một chiếc áo gió mỏng, nhẹ, khoác bên ngoài chiếc áo sơ mi. Không biết bi giờ có còn những chiếc áo của nàng Bân đan cho chồng nữa không để trời thương  trời cho rét về?! Để mấy ông chồng có vợ là nàng Bân, lôi áo vợ đan ra mặc, để cảm nhận sự ấm áp, cảm nhận tình yêu thương của vợ gửi gắm trong  từng mũi đan qua năm tháng không phai mờ. Chắc sẽ chẳng còn gì mãn nguyện hơn thế nữa!

Rét đấy và có mưa!
Mưa rào nhẹ có, mưa lất phất có. Ghét cái mưa của mùa này đành rằng nó là mưa xuân. Mưa không to, chỉ đủ thấm ướt mái tóc, thấm ướt vạt áo, ẩm ẩm cho làn da và làm cho đường bẩn!
Nhưng cây cối thì thích cái mưa này, mưa làm cho nó đâm chồi nảy lộc còn những ngọn cỏ thì đọng lại những hạt mưa như những hạt sương long lanh vừa chạm tay vào đã vỡ...

Rét nhưng là rét ngọt. Không có cảm giác buốt giá, không phải xuýt xoa. Các chàng trai, cô gái tự tin xuống phố, áo sống xông xênh đi lễ chùa và cùng nhìn ngắm đất trời mùa xuân, cảnh vật hữu tình mặc cho cái mưa rơi đầy trên tóc, rơi đầy trên áo... Những  người có tuổi cũng đi chơi xuân, lặng lẽ ngắm nhìn vẻ đẹp của những nàng thiếu nữ với làn da trắng, với  nét môi hồng  như trăm hoa đua nở;  Nhìn ngắm từng  đàn  Chào mào đang bay về ríu rít trên cây Gạo hoa đỏ bên bờ sông... cảm thấy đời như tươi mới hơn, như sức xuân đang tràn trề nhựa sống... như hứa hẹn một năm gặt hái  nhiều thành công...

Nhìn cái không khí đó có lẽ chẳng ai còn nhớ là trời đang rét nữa. Cái rét giữa mùa xuân mà  ấm lòng biết bao!





Thứ Tư, 18 tháng 2, 2015

ĐÓN TẾT




Năm hết tết đến ai ai cũng tất bật, lo chuẩn bị cho gia đình mình một cái tết đầm ấm và đủ đầy. Nhà tôi cũng không ngoài cái lệ ấy.
Nhớ tết xưa, cái ngày tôi mười hai mười ba tuổi gì đó. Cái ngày mà ăn không được no. Quần áo thì cả năm may ra tết  mẹ tôi  mới mua được cho chiếc áo hoa, ông anh và mấy cậu em thì mỗi người được một cái quần xanh chéo. Nên tết đến cứ là háo hức vô cùng. 
Nhà tôi mỗi người một việc. Bố và anh trai tôi bao giờ cũng lo quét vôi lại ngôi nhà, cả những gốc cây to trong vườn ngoài ngõ, ( Bố tôi bảo quét vôi để xua đuổi tà ma cũng như trừ sâu cho cây cối ). Trang trí lại nhà cửa và chặt cành đào ngoài vườn vào đốt gốc rồi cắm trong một cái lọ to ( đốt gốc cành đào là để cho hoa đào được tươi lâu ). Nếu năm nào rét đào không có hoa bố tôi cắt hoa bằng giấy màu rồi dán lên cành đào thành hoa đào giả.
Mẹ tôi thì chợ búa chuẩn bị những món quà để tặng cho anh em họ hàng, cho ông bà nội ngoại mỗi nhà một gói gồm rượu, bánh, mứt, trà, thuốc lá để thắp hương. 
Quê tôi ngày 28 tết bao giờ cũng là phiên chợ chính. ( Vì người dân họp chợ theo phiên và ngày 28 tết là phiên cuối năm nếu ai không đi mua sắm ngày này thì ngày 29 và 30 tết hầu như không mua được gì mấy ). Nào lá dong, nào lạt giang mua về để gói bánh chưng, nào bánh kẹo - ngày đấy chỉ có một vài cửa hàng thương nghiệp bán bánh mứt kẹo. Tôi bao giờ cũng được theo mẹ đi chợ tết xem hoa đào, quất. Và được mẹ mua cho một hai thứ lặt vặt . Ngày xưa không nhiều hàng hoá như bi giờ. Chúng tôi chỉ được mua vài quả bóng bay, mấy chục viên bi xanh đỏ để về chơi bi gảy. Con gái điệu đà thì được mua thêm dây buộc tóc, cặp tách, cặp mắt trâu để cặp tóc...
Có một thứ không thể thiếu trong ngày tết đó là đốt pháo đêm giao thừa và sáng sớm ngày 01. Bố tôi bao giờ cũng mua một vài bánh pháo Bình đà, pháo tép, ngoài ra anh tôi còn mua thuốc pháo về cuộn pháo cối đốt thêm.
Vất vả nhất vẫn là mẹ tôi. Từ ngoài mùng 10 tháng chạp mẹ tôi đã phải mua hành củ về ngâm với tro bếp một hai ngày rồi nhặt sạch đem muối, nếu không muối sớm thế thì tết không có hành để ăn vì món hành muối trời rét rất lâu chua.
Ngày 30 tết cả nhà tôi và các cô dì chú bác đều tập trung tại nhà ông ngoại tôi. Chả là năm nào ông tôi cũng nuôi một con lợn để cuối năm giết thịt rồi các con của ông mỗi người đụng một góc. 
Người lớn thì mỗi người một việc. Bọn trẻ con chúng tôi thì lăng xăng xem mổ lợn, xem bà tôi gói bánh chưng kiểu gì bà tôi cũng gói cho mỗi đứa cháu một cái bánh gù  giống như cái bánh dậm  nhỏ nhỏ xinh xinh.
Đến trưa tất cả đã xong. Thịt cũng đã chia xong, lòng cũng đã luộc xong tất cả sẽ vào mâm để ăn bữa cơm tất niên với Ông bà ngoại tôi.
Buổi chiều 30 tết ai về nhà nấy để chế biến món ăn cho mấy ngày tết. Mẹ tôi thường rán ít mỡ để ra giêng ăn, còn lại mẹ tôi sẽ bó một cái giò xào, nấu một nồi thịt đông, một nồi thịt kho và một ít thịt băm để làm món nem rán. Xương và chân giò thì xào lên để nấu canh măng. Ngày đấy không có tủ lạnh nên cũng không biết làm thế nào để tích trữ thịt để xào với rau cho ngon. Mà món rau xào đúng là chỉ có rau xào với mỡ. 
Tối 30 tết bao giờ mẹ tôi cũng làm cơm tất niên cúng cụ và là bữa cơm cả nhà sum họp. Cơm nước xong mọi người chuẩn bị đón giao thừa.
Thời khắc đến anh tôi chuẩn bị đốt pháo, tiếng pháo râm ran. Một nhà, hai nhà rồi cả xóm nhà nào cũng đốt pháo. Nghe tiếng pháo thì bọn trẻ con như chúng tôi thích lắm. Đứa nào cũng lắng nghe xem pháo nhà ai đốt nhiều, pháo nhà ai nổ to. Mấy đứa em tôi thi nhau chạy ra nhặt pháo xịt, pháo tắt ngòi để mai đốt tiếp. Mấy chú cún thì sợ chết khiếp chui vào gầm bàn, gầm giường để trốn. Xác pháo thì rơi đầy trước sân, khói pháo thì bay mù mịt khắp nhà. Mùi khói pháo quyện lẫn với mùi hương trầm khiến tôi cứ nhớ mãi. Có lẽ tết đến có cái gì đó rất thiêng liêng thật khó tả mà chỉ đến tết tôi mới có cảm giác ấy. Phải chăng đó là giây phút giao hòa giữa trời và đất đánh dấu sự khởi đầu của một năm mới đầy tươi đẹp!. 
Sau khi đón giao thừa bố tôi đi hái lộc rồi về xông nhà. Tục lệ xông nhà là người đầu tiên bước vào nhà mình với mong muốn trong năm mới cả nhà được bình an, mạnh khoẻ và làm ăn khấm khá. Sau đó bố tôi mừng tuổi cho chúng tôi mỗi đứa mấy đồng cùng với lời chúc các con mạnh khỏe, ngoan ngoãn và  học giỏi.  
Sáng mùng một tết mẹ tôi phải dậy sớm từ 5 giờ để nấu cơm thắp hương cúng gia tiên, bữa cơm đầu tiên của ngày đầu năm mới.
 Sau khi ăn xong cả nhà tôi xuất hành đi chúc tết ông bà và các cậu các dì... ngày mùng 2 tết chúng tôi thoả sức đi chơi phố huyện.
Giờ tết không còn tiếng pháo nữa, bố tôi cũng không còn nữa chúng tôi cũng đã trưởng thành. Mỗi đứa mỗi nơi và cuộc sống còn nhiều khó khăn nhưng năm hết tết đến chúng tôi lại về với mẹ để đón tết. Anh em quây quần và vẫn giữ được nếp nhà xưa: Chuẩn bị tết cho mẹ tôi, thăm mộ bố tôi và chúc tết họ hàng, anh em bạn bè. Ai cũng mong được đón tết vui vẻ và năm mới gặp nhiều điều may mắn...




Thứ Ba, 30 tháng 12, 2014

YÊU ANH

( tặng người yêu của em )

Em yêu anh những vội vàng
Yêu anh giữa tháng, ngày sang không mùa.
Yêu khi hồn ướt bơ vơ
Yêu khi lòng vẫn hững hờ - Không yêu!
Mà nay tình đã như diều
Căng dây, đón gió sớm chiều vi vu.
Cho dù đã hết mùa thu
Cho dù sương lạnh giăng mù trời đông.
Bên anh, ấm bếp lửa hồng
Mình trao duyên thắm, tình nồng nha anh!
Tình mình sẽ mãi tươi xanh
Như cây với đất đón anh ( ánh ) mặt trời
Tình mình sẽ mãi rạng ngời
Như thuyền theo sóng ra khơi mỗi ngày
Bàn tay ta nắm bàn tay
Bên nhau xây đắp duyên này bền lâu!



 " Tình mình sẽ mãi rạng ngời
Như hoa khoe sắc dưới trời nắng tươi!
Bên anh hạnh phúc mỉm cười
Cảm ơn anh đến bên đời với em!".